PHẢN BỘI
PHẢN BỘI
“Có lẽ tôi là người đầu tiên muốn tất cả mọi người hiểu rõ rằng tình yêu cũng thay đổi, nó sinh ra, già đi và chết. Và tôi nghĩ như vậy là tốt. Nó cho bạn nhiều cơ hội hơn để yêu những người khác, để bạn có một cuộc sống phong phú hơn, bởi lẽ mỗi người đều có thể đem đến cho bạn một điều đặc biệt.
Bạn càng yêu nhiều, bạn càng giàu tình cảm, càng giàu lòng yêu thương. Và nếu bạn vứt bỏ ý niệm về sự vĩnh hằng, thì tự động sự ghen tuông cũng biến mất, sự ghen tuông sẽ trở nên vô nghĩa.
Cũng giống như khi bạn bắt đầu yêu rồi thì bạn không thể cưỡng lại được. Rồi sẽ có một ngày bạn hết yêu và bạn cũng không thể cưỡng lại được.
Một cơn gió thổi vào cuộc đời bạn rồi ra đi. Cơn gió thật tuyệt, thật đẹp, thật thơm mát và hẳn bạn muốn nó ở mãi bên bạn. Bạn đóng hết mọi cánh cửa để giữ cơn gió trong lành, thơm mát ấy. Thế nhưng bằng việc đóng cửa, bạn đã giết chết cơn gió, nó không còn sống nữa. Và hôn nhân cũng vậy.”
Osho, cuốn “Cách mạng giải phóng trẻ em”, chương 23
__________________
– Đứa trẻ thích ăn kẹo nhưng sau đó lại chuyển qua thích ăn kem thì có phải đứa trẻ đó đã phản bội kẹo?
– Cô gái thích mặc bộ đầm đỏ cho tới khi mua một bộ đầm đen đẹp hơn vậy bộ đồ đỏ có coi cô ấy là kẻ phản bội?
– Chàng trai thích uống bia nhưng sau lại chuyển qua thích uống rượu thì bia có coi anh ta là kẻ phản bội?
Tại sao chỉ con người mới coi nhau là kẻ phản bội khi một trong số họ thay đổi thói quen và suy nghĩ? Vậy phản bội là gì?
Là khi mình dành niềm tin và tình cảm lại cho một người nhưng người đó lại “dám thay đổi”, “dám” dành tình cảm cho người khác không phải mình, trong khi mình vẫn đang dành tình cảm cho anh ta? Thế là phản bội? Nói một cách đơn giản là mình cho anh ta một cái kẹo, anh ta không ăn cũng không cho lại mình, mà lại tặng cho người khác. Ấy thế là phản bội!
Phản bội về thực chất chỉ là sự thay đổi được biểu hiện một cách đột ngột khiến người kia không kịp thích nghi, thế là họ bị sốc, không thể tin và trở nên uất ức, căm hận.
Phản bội xảy ra bởi hai lý do: một là do ta đặt quá nhiều niềm tin và tình cảm vào một nơi; hai là do ta không nhận thức được sự thay đổi từ nơi ấy. Sự thay đổi này diễn ra từ cả hai phía: phía người khác và phía chính bản thân bạn.
Vậy có ai bắt ép ta phải dành niềm tin và tình cảm cho họ hay tự ta làm thế rồi bắt người ta phải sống mà đền đáp cái niềm tin của mình? Khi người ta không hợp ý mình thì mình tức điên lên đổ hết lỗi cho người ta mà không chịu thừa nhận rằng ai rồi cũng sẽ thay đổi?
Một người hứa sẽ yêu bạn trọn đời, lúc đó anh ta hoàn toàn thật tâm không hề dối trá nhưng thời gian trôi đi mọi thứ đều thay đổi và anh ta không thể yêu bạn được nữa nên anh ta bị coi là kẻ phản bội?
Không cái gì là không thay đổi theo thời gian. Tại sao chúng ta không thể làm quen với điều đó để điều chỉnh niềm tin và tình cảm của mình cho phù hợp mà lại đi trách sự thay đổi.
“Thay đổi” là một trong số các quy luật thường hằng của cuộc sống, của mọi loài và mọi vật. Ai thích nghi được với sự thay đổi thì sẽ sống hạnh phúc hơn nhiều so với người không thể chấp nhận và chịu đựng sự thay đổi.
Chúng ta không có nghĩa vụ phải đặt trọn niềm tin và tình cảm cho một ai cũng như không ai có nghĩa vụ phải đáp trả 100% cái niềm tin và tình cảm của chúng ta dành cho họ. Kể cả là người bạn đời, vợ chồng, con cái, bạn bè, đối tác.
Nếu ai đó hứa và họ giữ lời, hãy biết ơn. (Và ý thức để luôn nhắc nhở bản thân đừng bao giờ hứa hẹn gì với ai cả. Nếu hứa, hãy giữ lời. Nếu không thể giữ lời, hãy xin lỗi.)
Nhưng nếu ai đó hứa và không làm được thì nghĩa là họ không muốn làm nữa hoặc không có điều kiện để thực hiện lời hứa đó. Thế thì trách gì? Bắt một người phải làm cái điều họ không muốn làm hay không có điều kiện để làm thì là bạn quá đáng hay họ quá đáng?
Đừng trách sự thay đổi nơi người khác mà hãy trách mình quá chậm chạp trong việc nhận ra, thích nghi với sự thay đổi hay thậm chí là tạo ra sự thay đổi mình mong muốn.
Bởi vì, thay đổi bản thân thì dễ hơn nhiều so với thay đổi người khác và dễ gấp ngàn lần việc mong chờ thứ gì đó không bao giờ thay đổi.
Hãy đặt niềm tin và tình yêu vào một trọng tâm khác, đó là chính bản thân mình, trước tiên và sau hết. Bởi lẽ việc phản bội bản thân mình để không phản bội người khác đó mới là sự phản bội lớn nhất.
Phản bội bản thân nghĩa là bạn sống giả tạo, giả dối với chính mình. Và khi bạn sống giả với bản thân mình, mọi hành động khác theo sau đều chỉ là giả. Vì mọi cái bắt nguồn từ cốt lõi giả thì làm sao mà thật được? Bạn trở thành giả với cả thế giới. Việc sống của bạn trở thành việc diễn xuất, bạn trở thành diễn viên, cuộc sống của bạn là việc trưng bày, đó không phải là việc sống thực.
Phi Tuyết, cuốn “Nghĩ khác để Sống khác”
Không có nhận xét nào